NỘI DUNG: THANH ĐÌNH / ĐỒ HỌA: Z.K
Cuộc lội dòng nước ngược của Derby County vẫn đang tiếp diễn và Wayne Rooney chưa bỏ cuộc, sẵn sàng tạo nên kỳ tích. Anh đang tận dụng phần tốt đẹp nhất của tình cảnh ngặt nghèo để thích nghi với nó.
Vào một đêm thứ Bảy mùa hè 2018, Wayne Rooney bá vai bá cổ đồng đội DC United xuống phố. Chỉ vài giờ trước đó, anh ghi bàn đầu tiên ở MLS nhưng đồng thời bị vỡ mũi sau pha va chạm với cầu thủ đối phương. Các đồng đội muốn ăn mừng chiến tích, vì vậy không vấn đề gì, Rooney đội chiếc mũ bóng chày để vết thương không bị chú ý, sau đó dẫn tất cả tới Hawthorne.
Đến 3 giờ sáng, một số ra về nhưng số khác vẫn muốn tiếp tục. “Vậy, chúng ta đi đâu bây giờ?”, Rooney hỏi. DC không phải thị trấn về đêm. Không có quán bar nào mở đến sáng. Thế là tất cả leo lên một chiếc Uber và tới sòng bạc MGM, nơi duy nhất còn mở cửa. Khi tất cả đã vào trong, Rooney rút trong túi ra một xấp tiền và chia cho các đồng đội. Ai cũng vui vẻ cả, trước khi trở về nhà lúc mặt trời mọc.
Trong suốt sự nghiệp lẫy lừng, Rooney từng sát cánh với những ngôi sao hàng đầu thế giới, tập luyện ở các trung tâm hiện đại với cơ sở vật chất tối tân. Nhưng không có vấn đề gì khi tới DC United. Anh vui vẻ leo lên chiếc xe bus có tuổi đời hàng chục năm mỗi khi di chuyển, luôn thể hiện sự chuyên nghiệp tại sân tập RFK khiêm tốn, chơi nửa mùa giải với cái xương sườn bị rạn và thân thiện với các đồng đội ít nổi tiếng.
Chuyển đến DC United giữa mùa giải 2019, Felipe Martins sống một mình trong căn hộ anh thuê. Buổi chiều nọ Rooney gọi điện tới, kéo Martins ra khỏi phòng và đưa tới nhà hàng, nơi đặt sẵn chiếc bánh sinh nhật dành cho tiền vệ người Brazil. Hậu vệ Steve Birnbaum thì cảm kích với việc Rooney tặng cho con gái mới sinh của anh một chiếc xe đẩy. “Đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của chúng tôi. Khi con tôi lớn lên, tôi có thể nói với nó rằng chiếc xe đẩy đầu tiên của con là do bác Rooney tặng”, Birnbaum nói. Vào lần khác, Rooney còn mời cả đội đi ăn trưa hoặc cho họ lên máy bay tới xem giải quần vợt Mỹ mở rộng.
Không chỉ quan tâm từ những điều nhỏ nhặt, giúp đồng đội trở nên tốt hơn trên sân cỏ, Rooney thậm chí còn đi xa hơn khi kêu gọi cải thiện chế độ tiền lương cho các cầu thủ trẻ. Trong một cuộc phỏng vấn, anh không ngại nói rằng những cầu thủ trẻ đang bị lợi dụng. Họ xứng đáng có mức sống tốt hơn.
Với nhiều cầu thủ, thích ứng với hoàn cảnh thực sự là một vấn đề, nhất là khi chuyển từ nơi tốt hơn đến tệ hơn. Rooney thì khác. Bây giờ anh đang ở Derby County. So với nó, cuộc sống ở DC đúng là một thiên đường. Trong vai trò HLV, Rooney phải lo toan mọi thứ dưới điều kiện thiếu thốn đủ thứ. Ví dụ, để phục vụ đội ngũ phân tích dữ liệu cần vài chiếc fly-cam. CLB không có tiền để mua, và Rooney phải dùng tiền túi. Anh cũng từng đứng ra thanh toán chi phí di chuyển và tiền khách sạn của các cầu thủ khi đá sân khách.
Tuy nhiên, Rooney luôn tận dụng phần tốt đẹp nhất của hoàn cảnh để thích nghi với nó. Trong văn phòng của anh ở sân tập Moor Farm có một chiếc sofa màu đen. Nó trở thành chiếc giường trong những tối Rooney ở lại văn phòng. Ngoài ra còn một cái túi ngủ, song ít khi dùng đến bởi anh ở đây không phải để ngủ.
Cuối kỳ chuyển nhượng mùa hè năm ngoái, FA nới lỏng một số lệnh cấm, cho phép Derby ký HĐ với một số cầu thủ tự do. Rooney đã tận dụng khoảng thời gian quý giá ấy để tăng cường đội ngũ.
“Tôi đã ở văn phòng nhiều đêm, dù là nửa đêm hay tảng sáng, đảm bảo công việc hoàn thành”, Rooney nói với tờ The Times, “Có những lần tôi cố thuyết phục các cầu thủ tới Derby, sẵn sàng gặp trực tiếp họ, bản thân cầu thủ hay người đại diện. Tôi đã thức tới 4 giờ sáng và chỉ có thể chợp mắt một chút. Khi thức dậy cũng là lúc các trợ lý bước vào”.
Một ngày như mọi ngày, lúc các cầu thủ Derby lục tục ra sân tập vào lúc 10 rưỡi sáng, Rooney cũng tham gia cùng với họ, chân xỏ đôi giày Nike đã cũ. Anh cười đùa và hỏi han họ một cách thân tình trước khi đứng ngoài để quan sát. Giống như ông thầy Sir Alex Ferguson mà anh gắn bó trong 9 năm, Rooney có thói quen theo dõi từ xa để có một cái nhìn toàn cảnh.
Vào những lúc khác, anh sẽ tới bên đội ngũ phân tích, nhìn vào các con số hiển thị trên iPad để chắc chắn các mục tiêu đặt ra trước mỗi buổi tập hay mỗi tuần được hoàn thành. Rooney tự hào rằng Derby vượt trội hầu hết các đội bóng khác ở Championship về tốc độ và sức bền. “Ngay cả khi chúng tôi thua, tôi biết các cầu thủ đã hết sức nỗ lực, cống hiến tất cả những gì họ có”, anh nói.
Sau giai đoạn chi tiêu nông nổi để theo đuổi mục tiêu thăng lên Premier League, Derby đã mất khả năng thanh toán. Tình hình bi đát đến mức CLB phải cắt giảm phần lớn nhân sự. Nhiều cầu thủ bị nợ lương, nhiều cầu thủ vẫn nhận mức lương Học viện (Rooney đã cho ra mắt gần 20 cầu thủ ở lò đào tạo). Trong các trận đấu ở trung tâm huấn luyện, vì không có tiền thuê trọng tài, các cầu thủ trẻ phải đứng ra cầm còi. Họ cũng luôn ở trong tình trạng lo lắng vì không thể kết thúc mùa giải do thiếu tiền. May là vào đầu tháng 3, Ban giám đốc đã xoay sở đủ số tiền cần thiết.
Cũng vì vi phạm các quy tắc tài chính, Derby bị trừ 12 điểm, sau đó bị trừ tiếp 9 điểm. Sau khi suýt xuống hạng vào mùa trước, mùa này thầy trò Rooney bắt đầu với -21 điểm. Không ai nghĩ đội bóng này sẽ tiếp tục ở lại Championship vào mùa sau. Họ chơi để chờ ngày xuống hạng, nhất là trong bối cảnh không được ký hợp đồng với bất kỳ cầu thủ nào.
Tranh thủ lệnh cấm được nới lòng hồi mùa hè 2021, Rooney đã đưa Ravel Morrison, Sam Baldock và Phil Jagielka về Pride Park. Những người này sớm trở thành trụ cột của đội bóng. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, án phạt lại siết chặt và CLB không thể tái ký với những bản hợp đồng ngắn hạn. Baldock và Jagielka đành chia tay đội vào mùa đông.
Rooney có thể rời đi ngay khi Derby phát sinh biến cố. Thế nhưng anh quyết định ở lại. Và anh vẫn cam kết gắn bó với đội bóng khốn khổ vùng Derbyshire dù nhận được cuộc gọi từ Everton hồi tháng 1. Dẫn dắt CLB cũ tại Premier League giống như một giấc mơ, song Rooney đã vượt qua cám dỗ để ở lại, hoàn thành công việc còn dang dở.
“Không có chuyện tôi sẽ rời Pride Park. Điều mà tôi đang làm là thuyết phục người khác tin tưởng tôi và cống hiến hết mình. Thế nên, sau tất cả, tôi không thể nói lời tạm biệt, bỏ lại họ để đến một nơi khác”, Rooney nói.
“Trong bóng đá cần có mục tiêu”, HLV 36 tuổi của Derby chia sẻ, “Khi bị trừ 12 điểm, tôi nói rằng đội sẽ trụ hạng. Khi số điểm bị trừ nâng lên thành 21, tôi biết sẽ rất khó khăn, nhưng nếu đạt được 12 điểm vào Giáng sinh, cơ hội trụ hạng sẽ rất sáng sủa.
Tôi thường bảo các cầu thủ, đây là cơ hội để tạo ra chiến tích chưa từng có và trở thành người hùng trong lòng người hâm mộ. Không có chiếc Cúp nào chờ đón chúng ta, song chúng ta sẽ làm nên lịch sử nếu trụ hạng thành công”.
Quả thực, trong trường hợp thoát hiểm, đây chắc chắn là thành tích vĩ đại nhất lịch sử Derby, hơn cả khi họ trở thành nhà vô địch của nước Anh năm 1972 dưới thời Brian Clough, năm 1975 với Dave Mackay hay danh hiệu FA Cup đầu tiên sau Chiến tranh thế giới thứ hai. Trải qua một hành trình dài gian nan, Derby của Rooney hiện leo lên vị trí thứ 22 với 24 điểm, chỉ cách nhóm trụ hạng 5 điểm. Trên bức tường ở sân tập Moor Farm, trợ lý Liam Rosenior đã treo hai BXH, một là thực tế và một là BXH nếu CLB không bị trừ điểm. Ở BXH thứ hai, họ có 45 điểm và đứng thứ 15, cách nhóm chơi play-off thăng hạng 12 điểm.
Nó cho thấy Derby tốt thế nào, và sẽ còn tốt hơn trong điều kiện lý tưởng, được mua sắm và các cầu thủ chơi bóng mà không phải lo lắng gì. Rooney cho biết một thực tế là phần lớn học trò của anh không biết tương lai sẽ đi về đâu trong khi ai cũng có gia đình phải chăm sóc. “Chúng tôi chỉ được giải thoát khi ở trên sân tập hay 90 phút thi đấu chính thức. Đó là lúc tất cả chỉ nghĩ đến bóng đá, trước khi quay lại đối mặt với những câu hỏi không có lời giải đáp”, anh nói.
Trước khi rời nhiệm sở, Chủ tịch Mel Morris đã không cho Rooney biết về thực trạng của CLB. Anh thậm chí không thể liên lạc được, buộc phải dùng điện thoại của nhân viên trong đội bóng mới có thể lừa ông ta nghe máy. Là HLV nhưng Rooney chỉ biết đến các sai phạm và án phạt thông qua Sky TV.
Anh không làm thế với các cầu thủ của mình. Anh cũng thẳng thắn đến mức nói với họ, hãy cố gắng chơi hết mình, bởi đó chính là thu hút sự chú ý của HLV khác, CLB khác. Mặt khác, Rooney trấn an các nhân viên mất việc rằng, nếu Derby được bán, sẽ làm mọi cách để thuyết phục chủ sở hữu mới đưa họ trở lại làm việc.
Không phải cầu thủ huyền thoại nào cũng trở thành một HLV xuất sắc. Đặc biệt, những học trò của Sir Alex thường để lại ấn tượng là HLV tồi. Rooney là một trường hợp khác. Dù Derby có trụ hạng hay không, những gì anh đã làm rất đáng ngưỡng mộ. Tạo nên một đội ngũ đoàn kết, sẵn sàng chiến đấu chống lại nghịch cảnh đã là một thành công. Đội bóng đó lại biết cách để giành chiến thắng, và thắng khá nhiều để có được vị trí khả quan là thành công vang dội hơn.
Khi còn ở độ tuổi thiếu niên, Rooney đã sớm gây ấn tượng với tư duy bóng đá vượt trội. Adrian Bevington, người có hai thập kỷ làm việc ở FA nói rằng “ngay ở những ngày đầu lên tuyển Anh, Rooney đã cho thấy mình là một nhà tư tưởng trong bóng đá”, và “cậu ta quá thông mình để tiếp thu mọi thứ nhanh chóng, đồng thời tự quan sát và tích lũy kiến thức cho riêng mình”. Sir Slex thì cho biết, “Rooney không cần đến HLV bởi có bản năng bẩm sinh để từ trong vô thức đã biết chơi bóng thế nào”.
Bên cạnh đó, Rooney cũng biết làm thế nào để quản lý một đội bóng. Thực chất nó không có khác biệt nhiều như khi anh còn thi đấu. Không bao giờ tỏ ra là một ngôi sao, Rooney hòa đồng và đối xử với tất cả một cách chân thành. Anh quan tâm tới mọi người tương tự đã làm với Felipe Martins, sẵn sàng hòa vào cuộc vui giống đêm ăn mừng cùng các đồng đội DC United, và trên hết, luôn chiến đấu hết mình, dù có phải đổ máu như trong trận đấu anh ghi bàn đầu tiên tại MLS.
“Tôi luôn tự nhủ phải cố gắng và sống hết mình để không bao giờ hối tiếc. Khó khăn là một phần cuộc chơi. Bạn học cách đối phó càng nhanh, bạn sẽ vượt qua và trưởng thành càng nhanh. Dù thế nào, bóng đá đã, đang và sẽ là một phần cuộc sống của tôi cho đến khi tôi chết”, Rooney nói.