Chảo lửa Lạch Tray: Hãy khoe “đặc sản” đúng cách

Người Hải Phòng bao năm vẫn thế, họ yêu bóng đá theo cách riêng của mình mà chẳng quan tâm đến thị phi hay những lời ra tiếng vào về mình. Đó là thứ tình yêu thiêng liêng mà ít nơi có được. Nhưng, liệu nó có đang được thể hiện đúng cách và văn minh nhất hay chưa?

Hải Phòng – Lạch Tray – Pháo sáng: Những thứ khó có thể tách rời

Nhắc tới Hải Phòng là nhắc tới bóng đá. Và khi nhắc tới bóng đá, người hâm mộ sẽ nghĩ ngay tới sân Lạch Tray cùng những khán đài đỏ rực. Đó là màu đỏ của những lá cờ, của những chiếc áo cổ vũ tại khán đài B16 và đó còn là cả màu đỏ của…pháo sáng.

Những khán đài rực cháy bởi pháo sáng là điều...quen thuộc với những ai theo dõi giải Tứ hùng tại Hải Phòng.

Tối 10/06, Hải Phòng FC bước vào trận đấu cuối cùng tại giải giao hữu Tứ hùng với Hà Nội FC. Một chiến thắng sẽ giúp đội bóng Đất Cảng lên ngôi vô địch và dù chỉ là giao hữu nhưng giữ chiếc cúp ở lại đất Cảng cũng là điều gì đó hết sức quan trọng. Để cổ vũ cho những chàng trai áo trắng, người Hải Phòng đã quyết định phủ kín sân Lạch Tray, tiếp lửa cho đội bóng quê hương và cũng là để thỏa mãn niềm đam mê với trái bóng tròn.

Ngay từ khi trận đấu còn chưa diễn ra, hàng chục quả pháo sáng để được giật, biến Lạch Tray trở thành một “chảo lửa” thực sự. Các cổ động viên Hải Phòng vừa cầm pháo sáng, vừa hát vang những bài ca truyền thông để tiếp thêm động lực cho đội bóng thân yêu. Nếu trực tiếp có mặt trên sân, chúng ta sẽ không khỏi liên tưởng tới những khán đài rực lửa tại Nam Mỹ hay những sân đấu cuồng nhiệt tại Italia trong thập niên đầu thế kỷ XXI. Thật sự choáng ngợp và vô cùng cuồng nhiệt.

Và kể cả khi Hà Nội FC chẳng mấy khó khăn để 2 lần chọc thủng lưới thủ môn Đình Triệu bên phía Hải Phòng, những cổ động viên ở đây vẫn không ngừng cổ vũ, cất vang tiếng hát giống như đang tham dự một ngày hội.

Và nó còn cháy hơn nữa ở trận đấu cuối cùng giữa Hải Phòng FC và Hà Nội FC

Tới khi Rimario sút tung lưới Tấn Trường, đem về bàn rút ngắn tỷ số ở những phút cuối hiệp 1, người ta dần cảm nhận được, đã tới lúc người Hải Phòng làm cho bầu không khí lễ hội ấy trở nên sôi động hơn. Cứ như thế, hàng chục quả pháo sáng đã được thắp lên, biến cả khu vực khán đài B trở thành một chảo lửa cổ vũ tinh thần các cầu thủ Hải Phòng.

Để rồi khi bàn thắng thứ hai của Hải Phòng tới trong hiệp 2, có lẽ, những người kiên nhẫn nhất cũng chẳng đủ sức để đếm được đã có bao nhiêu quả pháo sáng được thắp lên trên sân Lạch Tray. Và trong ánh lửa cùng làn khói ấy người Hải Phòng vẫn hát, vẫn cháy hết mình vì tình yêu bóng đá.

Dù không thể vô địch nhưng CLB Hải Phòng nói riêng và người dân Hải Phòng nói chung đã có một giải đấu tương đối thành công. Nơi mà các cầu thủ đã thi đấu hết mình vì người hâm mộ, nơi mà chính những CĐV đất Cảng cũng được cháy hết mình với niềm đam mê bóng đá theo cách rất riêng, một phong cách rất…Hải Phòng.

Nhiệt huyết như vậy, “cháy” như vậy nhưng người hâm mộ Hải Phòng có khoe “đặc sản” của mình đúng cách?

Trong ngày khai mạc giải đấu, chủ tịch CLB Hải Phòng, ông Văn Trần Hoàn chẳng ngần ngại giới thiệu “đặc sản” pháo sáng của quê hương trên sóng truyền hình. Và cũng như lời vị chủ tịch ấy, các cổ động viên Hải Phòng cũng không ngại gì mà không “khoe” nó ở những trận đấu có sự góp mặt của đội nhà.

Đã bao giờ những người đốt pháo nghĩ tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với những người xung quanh?

Nếu đây là V.League hay một giải đấu chuyên nghiệp, chắc chắn việc đốt pháo sáng của các cổ động viên Hải Phòng sẽ khiến đội bóng và đội ngũ tổ chức trận đấu bị phạt rất nặng. Thế nhưng, đây là giải giao hữu cho chính Hải Phòng tổ chức nên sẽ chẳng có cơ quan nào có thể cấm được việc họ đốt pháo để cổ vũ đội nhà.

Thế nhưng, liệu đốt nhiều pháo như vậy có phải là văn minh?

Phải thừa nhận, những cổ động viên nơi đây không hề có ý xấu. Họ chỉ muốn “khoe” cái chất riêng của mình trong lúc cổ vũ bóng đá chứ chẳng hề có suy nghĩ gì khác. Nhưng thử đặt giải thuyết rằng, nếu có tai nạn từ pháo sáng xảy ra trên khán đài, nơi mà hàng chục nghìn con người đứng sát cạnh nhau thì cuối cùng, ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm? Điều đó thật khó trả lời.

Và rằng, người Hải Phòng có đang “ích kỷ” quá khi chỉ muốn thỏa mãn sự cuồng nhiệt của mình? Những ai theo dõi truyền hình đều biết rằng, chất lượng hình ảnh của trận đấu giữa Hải Phòng và Viettel đã bị ảnh hưởng ra sao bởi pháo sáng. Và tất cả đều chứng kiến, trận đấu hấp dẫn giữa Hải Phòng và Hà Nội đã bị ngắt quãng ra sao khi những làn khói từ pháo sáng đã khiến trận đấu bị gián đoạn khi vừa mới lên tới cao trào.

Nói gì đi nữa, bóng đá là một môn thể thao mà ở đó, sức khỏe của vận động viên, cổ động viên vẫn phải được đặt lên hàng đầu.

Ở dưới sân, chưa biết tinh thần các cầu thủ Hải Phòng có hưng phấn hơn nhờ pháo sáng hay không nhưng nó chắc chắn đã ảnh hưởng tới sức khỏe của các cầu thủ. Thủ thành Tấn Trường nhăn nhó, kêu ca rằng khói dày đặc khiến anh chẳng thở nổi. Một cầu thủ khác cũng “méo mặt” nói “sợ” khi phải thi đấu dưới điều kiện khán đài bên cạnh rực cháy theo đúng nghĩa đen.

Đó là còn chưa kể tới một chi tiết, trong giờ nghỉ giữa trận đấu, khi máy cắt cỏ vào sân làm nhiệm vụ, có những người đã sẵn sàng cầm pháo sáng, trèo lên xe để đi vào sân trong lúc các cầu thủ dự bị của hai đội vẫn đang tập luyện trên sân. Nó có ảnh hưởng tới họ hay không? Và hành động ấy, liệu có đi quá xa so với những gì mà một cổ động viên chân chính nên làm?

Xin đừng để mọi chuyện đi quá xa...

Những câu hỏi ấy, sẽ chẳng bao giờ có đúng, có sai. Đơn giản, nó chỉ có vai trò để những cổ động viên tự nhìn nhận lại, để ban tổ chức xem xét rằng, liệu sự cuồng nhiệt mà họ cố gắng tạo ra cho giải đấu có bị “quá đà” hay không?

Thừa nhận rằng tình yêu bóng đá của người Hải Phòng thì chẳng nơi nào có thể hơn được. Nhưng, sẽ thật tốt biết mấy nếu tình yêu ấy được thể hiện đúng cách và có chừng mực. Đừng để những thứ là “đặc sản”, là chất riêng của người Hải Phòng bị…lên án. Suy cho cùng, bóng đá cũng là một bộ môn giải trí mà ở đó, tất cả phải cùng thấy thoải mái, cùng thấy…sướng, đó mới là giả trí cao nhất mà môn thể thao này đem lại.

 Trung Hiếu