Anh em nhà William xứ Basque và giấc mơ của những đứa trẻ nhập cư

Bà Maria không thể giấu nổi niềm vui sướng của mình. Nico Williams, cậu con trai thứ hai của bà, ghi bàn quyết định mang về chiến thắng trước Atletico Madrid ở bán kết Siêu cúp Tây Ban Nha, qua đó giúp Athletic Bilbao lọt vào trận chung kết. Từ một quả phạt góc, bóng hai bật ra rìa vòng cấm. Nico Williams đã có mặt ở đó, vung chân nhẹ nhàng đưa trái bóng hướng về góc xa vàc hạ gục hoàn toàn Jan Oblak. Chàng cầu thủ 19 tuổi chạy đi ăn mừng cuồng nhiệt, các đồng đội cũng đến chung vui với cậu. Trong khoảnh khắc Nico sút bóng, bà Maria đã nín thở vì căng thẳng. Nhưng khi trái bóng đi vào lưới, bà nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cậu con trai đã khiến bà được hạnh phúc.

Vẫn còn một thử thách nữa mang tên Real Madrid, nhưng nếu Athletic Bilbao có thể bảo vệ thành công chức vô địch Siêu cúp Tây Ban Nha, Nico Williams chính là một người hùng.

Ở trận đấu với Atletico Madrid ấy, anh trai của Nico là Inaki Williams cũng đá trọn vẹn cả trận. Đó là một ngày tràn đầy vui với bà Maria. Cậu con trai út thì ghi bàn, cậu con trai cả thì từ lâu đã là trụ cột không thể thay thế của Bilbao. Đến nay anh đã ra sân 216 trận liên tiếp ở La Liga, đó là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu và có lẽ rất lâu nữa mới có một người mới có thể xô đổ. Sau trận bán kết Siêu cúp Tây Ban Nha, hai anh em nhà Williams đã chạy tới chỗ mẹ mình để dành cho bà những cái ôm. Một khoảnh khắc của gia đình, của niềm tự hào.

Bà Maria nói: “Nico rất tự hào vì thằng bé đã ghi bàn đầu tiên ở Siêu cúp. Tôi cũng vậy. Tôi tự hào vì hai anh em và mừng rơi nước mắt vì để có được ngày hôm nay, cả hai đã trải qua hành trình không dễ dàng gì. Inaki đã nỗ lực rất nhiều, làm rất nhiều vì Nico. Thằng bé luôn bảo với em rằng sẽ giành hết sự ủng hộ. Ở nhà, Inaki đưa ra những lời khuyên cho Nico. Cảm tạ Chúa đã phù hộ cho hai anh em”.

Niềm hạnh phúc của người bố người mẹ khi thấy con mình đạt được cột mốc nào đó là điều khó có gì sánh được. Nhất là khi họ đã phải nỗ lực rất nhiều, thậm chí chấp nhận đánh cược sinh mạng của mình để các con có được cuộc sống ổn định. Anh em nhà Williams sinh ra tại Tây Ban Nha, nhưng trong dòng máu của họ 100% là người Ghana. Nhiều năm về trước, ông Felix và bà Maria – bố mẹ của hai anh em nhà William – đã vượt sa mạc Sahara với quyết tâm thoát khỏi cuộc sống khốn khó ở Ghana để tìm đến vùng đất hứa. Họ không muốn Inaki – đứa con đầu lòng mà họ chuẩn bị chào đón – phải sống cuộc sống vất vả như họ.

Hai vợ chồng cứ đi, cứ đi mà không có đủ lương thực cũng như nước uống. Inaki Williams thuật lại những gì mà anh được mẹ kể lại: “Họ bị nhét vào trong một chiếc xe tải có khoảng 40 người rồi sau đó phải đi bộ. Những người gục ngã, bị bỏ lại trên đường rất nhiều. Hành trình đó muôn trùng nguy hiểm khi những tên cướp, những kẻ hiếp dâm luôn rình rập. Đã có những người bị lừa vào đó. Đoàn người có rất nhiều trẻ em, người già, phụ nữ mà chẳng hề có đồ ăn, nước uống. Mọi người không biết phía trước còn điều gì chờ đợi”.

Cuối cùng, sau những gian nan cùng chút liều lĩnh của những người đang ở trạng thái của những kẻ không còn đường quay lại, hai vợ chồng cũng đến được Melila – một trong hai thành phố tự trị của Tây Ban Nha nằm ở bờ biển phía tây bắc châu Phi. Để bạn dễ hình dung quãng đường gian nan thế nào, thì quãng đường từ thủ đô Accra của Ghana đến Melila là 5000 km, và họ phải đi bộ. Rất nhiều người đã mất mạng trên đường đến được châu Âu. Khi hai vợ chồng đặt chân đến được hàng rào biên giới ngăn cách Morocco với Melila, họ đã bị ngăn lại.

Cả hai đã cố gắng nhảy qua hàng rào, nhưng khi chưa kịp đặt chân đến vùng đất hứa thì cảnh sát ập đến, bắt họ và tống vào tù cùng những người châu Phi khác đang cố gắng đến được châu Âu. May thay, khi ở trong tù, sau khi bà Maria báo rằng mình đang mang thai, có một vị luật sư đã đến và mách cho họ một cách để giải quyết tình hình. Ông khuyên rằng hai vợ chồng nên huỷ hết giấy tờ tuỳ thân và giả vờ như đã bị mất trên đường đến Melila cũng như nói rằng cả hai đến từ Liberia – quốc gia lúc đó đang xảy ra nội chiến. Chỉ có như vậy hai vợ chồng mới có cơ hội được xin tị nạn tại Tây Ban Nha. Và rồi với sự hỗ trợ thêm của tổ chức cứu trợ nhân đạo Caritas, ông Felix và bà Maria đã được cho phép đến sống và làm việc tại Tây Ban Nha.

Hai vợ chồng đến thành phố Pamplona của xứ Navarra. Tại đây họ gặp một vị linh mục có tên Inaki Mardones và ông đã giúp hai vợ chồng nhập cư có quần áo, thức ăn cũng như nơi để sống qua những ngày tháng đầu khó khăn. Ngày 15/6/1994, Felix đã gọi Mardones khi vợ ông chuẩn bị sinh con. Ông Mardones lập tức gọi một chiếc taxi và yêu cầu tài xế hãy lái thật nhanh đến bệnh viện. Vài tiếng sau, hai vợ chồng đón cậu con trai đầu lòng. Họ đề nghị Mardones trở thành cha đỡ đầu của đứa trẻ và sử dụng cái tên Inaki của ông để đặt cho con trai như một sự nhớ ơn tới ân nhân của cuộc đời. Và cậu bé Inaki Williams Arthuer đã chào đời. Đến ngày 12/4, bà Maria hạ sinh cậu con trai thứ hai chính là Nico.

Cuộc sống của cả gia đình ở vùng đất mới tất nhiên không hề dễ dàng. Ông Felix làm rất nhiều việc như chăn cừu, lau dọn để có tiền nuôi gia đình. Sau cùng, vì những công việc này không đủ để trang trải cuộc sống, ông quyết định tới London một mình. Ông làm việc ở một trung tâm thương mại, dọn bàn quán ăn hoặc bảo vệ tại sân Stamford Bridge. Khi ấy, Inaki 10 tuổi còn Nico mới lên 2. Trong khi đó, bà Maria cũng phải làm 2-3 việc một lúc để có tiền.

Lúc này, Inaki nhận thức được sự khó khăn của gia đình và anh biết mình phải trở thành một điểm tựa, ít nhất là cho cậu em trai Nico Williams. Anh chia sẻ trên tờ El Pais: “Năm 12 tuổi, một ngày tôi về nhà và không có gì để ăn, đèn cũng không bật được vì chúng tôi không còn tiền và họ cắt điện. Đó là động lực để tôi cố gắng mỗi ngày. Tôi mong muốn mình có thể giúp đỡ gia đình. Ít nhất tôi phải giúp bố mẹ có cuộc sống tốt hơn. Họ đã làm việc hy sinh bản thân mình để nuôi anh em tôi khôn lớn”.

Và bóng đá trở thành một thứ để Inaki Williams nghĩ tới việc thoát ngoài. Tài năng của Inaki nổi bật từ khi còn nhỏ tại đội bóng địa phương Club Natación Pamplona. Không lâu sau anh được các ông lớn bắt đầu để mắt tới. Năm 2008, Inaki Williams gia nhập đội bóng vệ tinh của Athletic Bilbao là Club Deportivo Pamplona. Trong thời gian đó, anh làm thêm công việc trọng tài ở các trận đấu thiếu nhi để có thêm thu nhập 10 euro mỗi tuần. 4 năm sau, Athletic Bilbao chính thức gõ cửa. Đó thực sự là một cột mốc, bởi anh đã tiến thêm một bước trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.

Với những người khác, việc chơi bóng và trở thành cầu thủ có thể chỉ đơn thuần xuất phát từ đam mê. Với Inaki Williams, bên cạnh đam mê, trở thành cầu thủ còn là cách tốt nhất để anh có tiền nuôi gia đình và quan trọng hơn cả là đoàn tụ với bố. Tháng 12/2014, ở tuổi 20, Inaki Williams có trận đấu chính thức cho Bilbao. Cầu thủ người Tây Ban Nha gốc Ghana bồi hồi khi chia sẻ trên The Guardian: “Đó không chỉ đơn thuần là một trận đấu đầu tiên. Nó cũng có nghĩa tôi có thể đưa bố về nhà từ London, tôi có thể giúp gia đình đoàn tụ sau 10 năm, giúp em trai tôi có một người cha đúng nghĩa bên cạnh. Đó là hình ảnh một gia đình mà chúng tôi đã mong muốn từ lâu. Tôi mơ trở thành cầu thủ bóng đá nhưng đồng thời cũng muốn đoàn tụ gia đình”.

Từ đó đến nay, Inaki Williams đã đi một hành trình tuyệt vời ở Athletic Bilbao. Kỷ lục 216 trận liên tiếp tại La Liga của anh là vô tiền khoáng hậu. Lần gần nhất anh không thi đấu tại La Liga là vào ngày 17/4/2016, gần 6 năm trôi qua, Bilbao trả qua 5 đời HLV nhưng Inaki Williams không nghỉ một trận nào, không hề bị treo giò hay chấn thương.

Tiền đạo sinh năm 1994 chia sẻ: “Các bác sĩ và chuyên gia nói rằng điều đó thật không thể tin nổi, nhất là khi có lúc phải đá 3 ngày mỗi trận với cường độ rất cao. Sẽ là dối trá nếu tôi bảo mình không có lúc đau, tôi đã từng phải tiêm thuốc giảm đau trong những thời điểm HLV và đội bóng cần mình. Và có 2 mùa giải tôi bước vào những tuần cuối cùng với 4 thẻ vàng, nhận thêm 1 thẻ nữa thôi là tôi bị treo giò”.

Tại Athletic Bilbao, Inaki Williams đã giành được Siêu cúp Tây Ban Nha mùa giải trước. Mùa giải này anh mới chỉ ghi được 5 bàn sau 21 lần ra sân, nhưng HLV Marcelino nhận thức được vai trò của cầu thủ người Tây Ban Nha với nguồn năng lượng mà anh mang lại. Trong khi đó, cậu em 18 tuổi Nico Williams đang bắt đầu được tin tưởng nhiều hơn. Tuy chưa có bàn thắng nào ở La Liga, nhưng trong 3 trận đấu ở Siêu cúp Tây Ban Nha và Cúp nhà vua, cậu em nhà Williams đã ghi 3 bàn thắng.

Sau những nỗ lực của cả gia đình, thậm chí là chiến đấu để được sống, giờ đây hai anh em Inaki và Nico đã đền đáp những công sức và sự hy sinh của cha mẹ họ.

 Thanh Lâm