Khi người hùng của Brazil là các thủ môn

Tấm vé vào trận chung kết bóng đá nam của Olympic Brazil có sự đóng góp lớn của thủ thành Santos.

Olympic Brazil đã có lần thứ 3 liên tiếp lọt vào chung kết một kỳ Thế vận hội sau khi vượt qua Olympic Mexico ở vòng bán kết. Và thêm một lần nữa, người hùng của đội bóng áo vàng xanh không phải là những ngôi sao trên hàng công mà lại là người gác đền của họ. Santos vẫn còn vô danh với phần lớn thế giới bóng đá cho đến khi thủ thành sinh năm 1990 tỏa sáng trong loạt đá luân lưu ở bán kết Olympic Tokyo 2020. Cầu thủ đang chơi bóng cho Atletico Paranaense đã chứng mình rằng bóng đá Brazil hiện tại đang dư thừa những người bảo vệ khung thành xuất sắc như thế nào.

Có một chi tiết cần lưu ý, đó là thủ môn từng giúp Brazil đăng quang trên sân nhà cách đây 5 năm cũng là một thành viên của Atletico Paranaense thời điểm đó. Những giọt nước mắt cảm xúc của Neymar sau khi thực hiện thành công quả luân lưu quyết định đã che mờ một thực tế rằng chính thủ môn Weverton mới là người xứng đáng được tôn vinh nhất.

Weverton, người hùng của Brazil trong trận chung kết Olympic Rio 2016

Đúng vậy, cách đây 5 năm, chính Weverton mới là nhân vật quan trọng nhất trong chiến thắng của Selecao ở trận chung kết ngay trên sân nhà với pha bay người cản phá thành công quả đá luân lưu của Nils Petersen (Olympic Đức). Nhờ có pha cản phá này, cú đá của Neymar mới mang ý nghĩa quyết định trong việc giải tỏa cơn khát HCV Olympic đã ám ảnh bóng đá Brazil suốt khoảng thời gian trước đó.

Điều thú vị là Weverton thậm chí còn không có mặt trong thành phần của tuyển Brazil 5 ngày trước khi Olympic Rio 2016 bắt đầu. Việc thủ môn sinh năm 1987 có mặt trong đội hinh Selecao và tỏa sáng ở thời điểm căng thẳng nhất trên sân vận động huyền thoại Maracana dường như là một định mệnh, khi một chuỗi những sự ngẫu nhiên đã giúp Weverton có được suất tham dự Thế vận hội năm đó.

Trước Olympic 2016, ĐT Brazil đã trải qua một kỳ Copa America tệ hại vào tháng 6, dẫn đến việc HLV Dunga bị sa thải, chỉ chưa đầy 2 tháng trước khi Olympic Rio bắt đầu. Rogerio Micale được bổ nhiệm làm HLV của tuyển Brazil với mục tiêu giành HCV trên sân nhà.

Nhà cầm quân này ban đầu chọn Fernando Prass làm thủ môn xuất phát. Prass ở tuổi 37 đã có một năm tuyệt vời khi cùng Palmeiras đi đến ngôi vô địch Brazil. Tuy nhiên vào ngày 25/7, 11 ngày trước khi Thế vận hội Rio bắt đầu, Prass dính chấn thương ở khuỷu tay phải. Anh dự kiến sẽ trở lại sân cỏ vào ngày 1/8, nhưng chấn thương của thủ thành kỳ cựu này không bình phục đủ nhanh và Micale buộc phải lựa chọn những phương án thay thế.

Phương án đầu tiên mà Micale tính đến là Diego Alves, thủ môn lúc đó đang thuộc biên chế Valencia. Nhưng Alves thời điểm đó không có mặt ở Brazil. Với việc chỉ còn vài ngày để chuẩn bị, Micale cần một thủ môn đang chơi bóng ở trong nước để bắt đầu ngay lập tức. Ông quyết định gọi điện thoại cho thủ môn đội trưởng của Atletico Paranaense, đội bóng ở Curitiba, Brazil. Weverton đồng ý trở thành thủ môn của đội tuyển Olympic quốc gia, lập tức đáp máy bay đến tập trung cùng các đồng đội.

Cuộc điện thoại đó đã thay đổi cuộc đời Weverton. Micale muốn Weverton, người lúc đó đã 28 tuổi nhưng chưa từng được chọn vào ĐTQG, sẽ tham dự Thế vận hội. Không chỉ vậy, với việc Olympic chỉ còn 5 ngày nữa sẽ bắt đầu, Micale để Weverton làm người bắt chính.

Từ chỗ là kẻ thế vai phút chót, Weverton đã có một giải đấu tuyệt vời. Anh giữ sạch lưới trong suốt vòng bảng, trận tứ kết và bán kết. Phải đến phút 60 ở trận chung kết, Weverton mới bị thủng lưới lần đầu tiên, nó đến từ một cú dứt điểm sắc bén của Maximilian Meyer bên phía Olympic Đức. Weverton đã đền đáp niềm tin của Micale một cách cực kỳ ấn tượng, với dấu ấn quan trọng nhất chính là pha cản phá cú đá luân lưu quyết định của Nils Petersen.

Những giọt nước mắt hạnh phúc của Neymar có phần công sức lớn của Weverton

5 năm sau, thủ môn của Olympic Brazil khi bước vào Thế vận hội Tokyo cũng đến từ Atletico Paranaense như Weverton. Santos, thủ môn sinh năm 1990, thậm chí còn ít nổi tiếng hơn người đàn anh của mình đối với các CĐV không theo dõi giải VĐQG Brazil. Anh gia nhập đội trẻ của Paranaense năm 2008 ở tuổi 18 và được đôn lên đội 1 năm 2010, với vị trí thủ môn dự bị số 4 của đội bóng. 3 năm sau, Santos mới trở thành thủ môn dự bị cho “người gác đền” số 1, chính là Weverton.

Sự ổn định và chắc chắn của Weverton, thủ môn bắt chính kiêm đội trưởng, khiến cho Santos không có nhiều cơ hội để ra sân ở CLB. Mãi cho đến năm 2018, khi Weverton rời đội đến Palmeiras để thay thế cho Fernando Prass, Santos mới được đôn lên làm thủ môn bắt chính cho Paranaense.

Ngay lập tức thủ thành sinh năm 1990 tỏa sáng rực rỡ khi thoát ra khỏi cái bóng của người đàn anh. Anh là thủ môn có số trận giữ sạch lưới nhiều nhất ở giải VĐQG Brazil năm 2018 và lọt vào đội hình tiêu biểu của giải đấu năm 2019. Phong độ xuất sắc của Santos giúp cho Paranaense giành Copa Sudamericana 2018, sau đó là Cúp Quốc gia Brazil 2019. Chính nhờ những màn trình diễn ấn tượng đó, Santos đã được lựa chọn vào đội hình tham dự Olympic Tokyo. Thủ môn này là 1 trong 3 suất quá tuổi của đội tuyển Brazil bên cạnh đội trưởng Daniel Alves và hậu vệ Diego Carlos.

Santos không có được thành tích giữ sạch lưới như Weverton, nhưng anh cũng đã thể hiện mình là một thủ thành chất lượng, đặc biệt là khi Olympic Brazil phải bước vào loạt đá luân lưu với Olympic Mexico. Nhiều người đã lo ngại cho nhà ĐKVĐ khi thủ môn của Mexico là Guillermo Ochoa, người chắc chắn nổi danh hơn Santos rất nhiều. Nhưng chính thủ thành của Brazil mới là người hùng trong loạt đấu súng khi cản phá thành công cú sút của Eduardo Aguirre ngay lượt đầu tiên, làm tâm lý của các cầu thủ Mexico bị ảnh hưởng nặng nề.

Sự xuất sắc của Santos và Weverton cho thấy Brazil đang làm tốt như thế nào trong việc đào tạo ra những thủ môn. Bóng đá xứ sở Samba từng trải qua một khoảng thời gian rất dài không thể có được một người gác đền đáng tin cậy trong khung gỗ và thậm chí đã có định kiến rằng Brazil không sản sinh ra được thủ môn giỏi. Nhưng màn trình diễn xuất sắc của Claudio Taffarel ở World Cup 1994 đã thay đổi đánh giá đó.

Santos đã thoát khỏi cái bóng của Weverton để khẳng định tên tuổi của mình

Sau Taffarel, một loạt những thủ môn giỏi của Brazil xuất hiện. Dida là thủ môn số 1 của AC Milan và ĐTQG Brazil trong nhiều năm, được đánh giá là một trong những thủ môn xuất sắc nhất thế giới thế hệ của mình. Sau Dida là Julio Cesar, thủ môn của Inter Milan giành cú ăn ba lịch sử mùa giải 2009/10. Cùng với Dida và Julio Cesar, Rogerio Ceni cũng là một cái tên nổi bật với tài năng đá phạt. Những cái tên đó đã tác động đến nhiều đứa trẻ Brazil chơi bóng đá trên đường phố. Các cậu bé không còn chỉ muốn trở thành những ngôi sao tấn công như Ronaldo, Ronaldinho hay Neymar mà cũng đã có những ước mơ trở thành người hùng trong khung gỗ như Dida, Julio Cesar hay Rogerio Ceni. Điều này góp phần giúp cho Brazil có nguồn cung thủ môn chất lượng nhất có lẽ là trong suốt chiều dài lịch sử nền bóng đá xứ sở Samba.

Khi chiến thuật bóng đá phát triển đòi hỏi kỹ thuật chơi bóng bằng chân của các thủ môn ngày càng cao, đó là thời mà những người gác đền Brazil lên ngôi. Alisson và Ederson, những người gác đền đắt giá hàng đầu thế giới, là đại diện tiêu biểu của các thủ môn Brazil thế hệ mới. Liverpool cùng Man City đã chấp nhận đầu tư mạnh tay để đưa các thủ môn này về và khoản đầu tư đó đã chứng tỏ nó xứng đáng đến từng xu với những gì Alisson và Ederson đã cống hiến cho đội bóng của họ. Những màn trình diễn đẳng cấp thế giới của hai cầu thủ này đã giúp nâng tầm thương hiệu thủ môn Brazil đáng kể, giúp họ trở thành những mục tiêu hấp dẫn với các đội bóng châu Âu.

Dida, Ederson, Alisson và Julio Cesar - những thủ môn ở đẳng cấp thế giới của Brazil

Santos, cùng với Weverton trước đó, cũng đã chứng minh rằng Brazil luôn có những thủ môn xuất sắc ở đấu trường quốc nội. Họ không nổi tiếng bằng những đồng nghiệp đang thi đấu ở châu Âu, nhưng chắc chắn chất lượng không thua kém là bao. Trên thực tế, ở hai giải đấu cấp thế giới gần nhất mà Brazil có danh hiệu là Olympic Rio 2016 và World Cup 2002, thủ môn số 1 của họ đều là những người đang thi đấu trong nước chứ không phải ngôi sao chơi bóng ở nước ngoài. Năm 2016 là Weverton như chúng ta đã biết, còn năm 2002, Luiz Felipe Scolari quyết định lựa chọn thủ môn Marcos lúc đó thuộc biên chế Palmeiras là người bắt chính cho Selecao chứ không phải là Dida của AC Milan.

Marcos - thủ môn số 1 của Brazil tại World Cup 2002

Bây giờ, Santos đang đứng trước cơ hội rất lớn để lặp lại điều này khi trước mắt anh cùng các đồng đội chỉ còn một trận chung kết với đối thủ Olympic Tây Ban Nha. Thủ thành sinh năm 1990 sẽ có thêm cơ hội chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Brazil đang có một thế hệ thủ môn tài ba như thế nào.

 Hoàng Giang