Kepa: 'Tôi xin lỗi Sarri vì không chịu rời sân'
Trong bài tự sự đăng tải trên The Players' Tribune, thủ thành Kepa Arrizabalaga phân trần về hành động từ chối quyết định thay người của HLV Maurizio Sarri ở trận chung kết Cúp Liên đoàn Anh với Man City hồi 2019. On Sports lược dịch và gửi tới độc giả lời tự bạch của thủ thành người Tây Ban Nha hơn 2 năm sau sự cố này.
Họ nói một bức ảnh có giá trị bằng cả ngàn lời nói. Điều đó không phải lúc nào cũng đúng.
Vào ngày 29/5, sau khi chúng tôi đánh bại Man City ở trận chung kết Champions League, ai đó đã chụp lại bức ảnh và với tôi, còn giá trị hơn cả một cuốn sách. Tôi đang nâng chiếc cúp, hét lên vì hạnh phúc khi các đồng đội ăn mừng phía sau lưng.

Bức ảnh đó nói lên nhiều điều. Đầu tiên, nó cho thấy danh hiệu Champions League có ý nghĩa thế nào với các cầu thủ chúng tôi. Chelsea khởi đầu mùa giải không tốt nhưng sau đó kết thúc nó theo cách tuyệt vời nhất có thể tưởng tượng.
Thứ hai, nó cho thấy chúng tôi thân nhau đến thế nào. Ban huấn luyện xứng đáng được ghi nhận vì đã khiến mỗi người trong chúng tôi cảm thấy mình quan trọng. Đó là lý do tại sao chiến thắng này mang ý nghĩa rất lớn với tôi. Tại Chelsea, tôi cảm thấy như ở nhà.
Trong bóng đá, không có cảm giác nào tuyệt vời hơn giành chiến thắng như một đội.
Thứ ba, nó cho thấy danh hiệu có ý nghĩa thế nào đối với cá nhân tôi. Đó là một cảm giác khó tin và khó giải thích. Khi nâng cao chiếc cúp ấy, tôi nhớ lại nhiều khoảnh khắc. Hạnh phúc có, không vui cũng có. Đó là những câu chuyện riêng tư mà hầu như tôi chẳng chia sẻ với ai.
Có một luận điểm sáo rỗng rằng người Tây Ban Nha lúc nào cũng hòa đồng và cởi mở. Thực tế ở nhiều nơi là vậy, nhưng tôi đến từ Ondarroa, một làng chài ở bờ biển phía Bắc và tại đó chúng tôi sống khép mình. Dù tốt hay không, tôi vẫn sẽ luôn như vậy.
Song, ngay cả khi phải trả giá, tôi vẫn muốn chia sẻ một vài khoảnh khắc với bạn, bởi tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta hiểu nhau hơn.
Các cầu thủ luôn sống dưới cái kính hiển vi của công chúng. Mọi người phân tích chúng tôi, khen ngợi và cả chỉ trích nữa. Chúng tôi nổi tiếng bởi mọi người xem chúng tôi thi đấu hàng tuần và biết rõ điểm mạnh cũng như điểm yếu của từng người.
Trên thực tế, tôi thường cảm thấy mọi người biết chúng tôi là ai, nhưng không có ai thực sự hiểu chúng tôi là người như thế nào.

Vào ngày 8/8/2018, tôi ký hợp đồng với Chelsea và sau đó 3 ngày là trận ra mắt trước Huddersfield.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng, cảm giác như tôi đã được dịch chuyển đến một thực tại khác vậy. Tôi chỉ biết các đồng đội thông qua những gì xem được trên TV ở Tây Ban Nha. Tiếng Anh của tôi cũng chỉ ở mức tốt chứ không phải tuyệt vời.
May mắn thay, CLB đã chào đón tôi với vòng tay rộng mở. Tôi hạnh phúc vì có nhiều người bạn Tây Ban Nha khác như Cesc Fabregas, Alvaro Morata, Pedro, Marcos Alonso, Cesar Azpilicueta và cả Mateo Kovacic - người đến từ Real Madrid cùng thời điểm và cũng nói tiếng Tây Ban Nha.
Tôi nhanh chóng thích nghi với Premier League, giải đấu khó khăn nhất thế giới với các thủ môn, để có được mùa giải đầu tiên tương đối tốt. Chúng tôi trở lại Champions League, vô địch Europa League sau khi đánh bại Arsenal và tôi cũng được chơi vài trận cho tuyển quốc gia.
Nhưng với tôi, khoảnh khắc trong trận chung kết Cúp Liên đoàn Anh năm đó đã làm lu mờ cả mùa giải. Hãy nói về nó ở đây một lần cho mãi mãi.
Tất cả chỉ là sự hiểu lầm.
Man City đang làm chủ trận đấu trong hiệp phụ và có vẻ loạt luân lưu sẽ đến sau đó không lâu. Sau khi thực hiện một pha cứu thua, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở chân và gọi bác sĩ để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Song, trên tất cả, tôi muốn toàn đội duy trì nhịp độ thi đấu.
Đội nhiên, tôi thấy HLV Maurizio Sarri đã đưa Willy Caballero ra khởi động. Ông ấy nghĩ tôi không thể chơi tiếp. Ý định của tôi dù đúng hay sai cũng chỉ muốn giúp đội có thêm chút thời gian. Tôi không gặp vấn đề nghiêm trọng nào khiến bản thân không thể thi đấu.
Tôi cố gắng ra hiệu rằng mình ổn và hoàn toàn không chấn thương. Tuy nhiên, chúng tôi đang chơi ở Wembley trước hơn 80.000 khán giả nên dĩ nhiên Sarri chẳng nghe thấy gì. Khi trọng tài thứ tư giơ bảng lên, rõ ràng là tôi nên ra sân, nhưng tôi xin lỗi vì đã không làm vậy.
Tôi đã sai và tôi xin lỗi tất cả những người có liên quan đến việc này. Với Sarri, ông ấy là người dường như đã bị tôi xúc phạm trước công chúng; với Caballero, một đồng đội tuyệt vời; với tất cả đồng đội cũng toàn thể người hâm mộ Chelsea, những người đã phải giải quyết mọi thứ trong và sau trận đấu đó.
Nó không phải vấn đề lớn ở trong CLB. Tôi đã nói chuyện với Sarri. Chúng tôi chia sẻ với nhau về góc nhìn của từng người và giải tỏa bầu không khí căng thẳng. Sau đó, tôi bỏ lỡ một trận đấu nhưng đã trở lại vào tuần kế tiếp. Tôi đã chơi một trận tuyệt vời trước Fulham. Tất cả chỉ có vậy. Vài tháng sau, chúng tôi loại Frankfurt ở bán kết Europa League và tôi cản phá 2 quả luân lưu.

Với CLB, mọi chuyện đã ổn, nhưng với bên ngoài, nó vượt quá tầm kiểm soát.
Khi cầm điện thoại lên trong phòng thay đồ sau trận đấu, tôi nhận ra mình đã trở thành tâm điểm trên khắp các mặt báo. 3-4 ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn không dừng lại. Rõ ràng, tất cả đều nghĩ tôi không tôn trọng Sarri.
Tôi cảm thấy bị hiểu lầm bởi tôi chưa từng có ý định chọc tức HLV. Tôi chỉ cố nói với ông ấy rằng tôi ổn. Tôi đã cố gắng nói điều đó với truyền thông nhưng không thể.
May mắn thay, giờ đây nó chỉ còn là một câu chuyện của quá khứ. Tôi vẫn có mối quan hệ tốt với Sarri. Và lần sau, trong một tình huống tương tự, tôi biết mình sẽ phải làm gì.
Nhưng đó là ví dụ tiêu biểu để minh chứng cho việc không phải mọi thứ đều có ý nghĩa như những gì nó thể hiện ra bên ngoài.
Mùa giải sau đó thật khó khăn với tất cả mọi người và tôi không phải ngoại lệ.
Từng chút một, tôi mất đi tự tin và mắc một số sai lầm. Tất nhiên, tôi hiểu những lời chỉ trích. Chúng tôi thi đấu dưới áp lực và chúng tôi đều hiểu đối mặt với những tin tức tiêu cực là một phần của công việc. Chỉ là đôi khi nó đi quá xa. Mọi người có thể chỉ trích khi một cầu thủ mắc sai lầm. Song, khi bạn vượt ra khỏi điều đó để chỉ trích những người khác, hoặc viết những thứ không liên quan đến bóng đá, ranh giới đã bị phá vỡ.
Phải có một giới hạn cho chuyện đó phải không?
Khi gia đình và bạn bè đọc được những điều kinh khủng về bạn, họ bị ảnh hưởng và theo một cách gián tiếp, bạn cũng vậy. Cho tới cuối cùng, chúng tôi chỉ là những người cố gắng làm tốt nhất công việc của mình thôi mà.
Phân biệt chúng tộc, đe dọa các thành viên trong gia đình, kỳ thị người đồng tính... đều là những thứ không thể chấp nhận được. Chúng ta phải đề ra một ranh giới vào một thời điểm nào đó. Một lần và mãi mãi, việc lạm dụng trên mạng xã hội phải được chấm dứt.
- Biểu cảm khó tin của Maguire trên khán đài khi MU thua thảm Man City
- Bộ trưởng Thể thao Indonesia: "Vụ bạo loạn là vết nhơ làm xấu hình ảnh Indonesia"
- Phản ứng của Mbappe trên băng ghế dự bị khi chứng kiến Messi lập siêu phẩm
- Nhân chứng hoảng loạn kể lại nguyên nhân kinh hoàng dẫn đến thảm kịch của bóng đá Indonesia
- Truyền thông thế giới bàng hoàng trước vụ bạo loạn ở giải VĐQG Indonesia
- MU nhận tin vui trước thềm đại chiến với Man City
- Bồ Đào Nha phũ phàng loại Ronaldo khỏi hình ảnh đại diện tại World Cup 2022?
- Thêm một quan chức cấp cao FIFA phải ngồi tù vì tham nhũng
- Link trực tiếp Pau FC vs FC Metz lúc 0h ngày 02/10 giải Ligue 2
- Clip: Mbappe "bẽ mặt" vì dứt điểm kém hơn Neymar, Ramos ở thử thách sút bóng